Động lực để tôi lập nhóm này là từ một câu chuyện tôi xem trong chương trình đào tạo hỗ trợ dạy tiếng Nhật cho người nước ngoài.
Một người đàn ông Việt Nam làm việc trong tỉnh, đã học tiếng Nhật từ Việt Nam, nhưng khi đến Nhật thì không thể giao tiếp được như mình muốn.
Trải qua cuộc sống như vậy, tính cách vui tươi dần trở nên trầm, tâm hồn cũng khép kín, những ngày nghỉ cũng không ra ngoài, và tôi cảm thấy rất sốc.
Hơn nữa, trong khi số lượng người nước ngoài muốn học tiếng Nhật tăng lên, thì số lượng người dạy tình nguyện lại lớn tuổi và ít đi cũng trở thành thách thức lớn.
Sau đó tôi đã quyết định thành lập hiệp hội với ý muốn những người Việt Nam có thể kết nối với người Nhật không chỉ tại nới làm việc mà còn trong cộng đồng địa phương, và tận dụng kinh nghiệm tại Nhật sau khi trở về quê hương.
Trong những người tham gia hoạt động, tôi cũng được biết nhiều người đang đối mặt với nhiều khó khăn trong công việc và cuộc sống tại Nhật.Vì khả năng giao tiếp tiếng Nhật còn hạn chế, nên việc hiểu những hướng dẫn hay việc trình bày ý kiến của bản thân cũng khó khăn.
Vì lý do này, việc giao tiếp không hiệu quả có thể dẫn đến những tình huống tồi tệ nhất, một số trường hợp có thể gây ra rắc rối.
Các hoạt động của tổ chức chúng tôi, bao gồm cả quản lý được hỗ trợ bởi các tình nguyện viên, tạo nên một môi trường tôn trọng và quan tâm nhau.
Điều quan trọng nhất qua hoạt động này là tạo được "tiếng cười" cho mọi người tham gia.
Tôi mong từ những bước nhỏ có thể tạo nên một môi trường giao lưu "hỗ trợ và chia sẻ", mang đến cuộc sống nhiều tiếng cười, đóng góp một phần trong việc hỗ trợ xã hội địa phương.
Đại diện: Sasahara Tomoko